Tặng Mẹ, Lời Con Muốn Nói

Như thường lệ, trưa nay, 12h30 tôi đi ngủ. Mệt mỏi cả buổi sáng với môn thể dục, tôi say giấc ngay từ những phút đầu tiên. Nhắm mắt, một vùng quê thanh bình và không gian tĩnh lặng, tôi mơ màng…

“Dậy đi học, Chút ơi. 1 giờ rồi kìa”. “Dạ…”

Chải tóc, chuẩn bị xong xuôi, nhìn đồng hồ, 1 giờ đúng! Nhìn thời khóa biểu, toán tiết 1, kiểm tra! “con bị trễ học mẹ ơi! Sao mẹ không kêu con dậy sớm hơn. Chết rồi. Thiệt là… Có kêu dậy không mà mẹ cũng không chịu kêu. Vậy thôi nói là không kêu được thì con đã cài bào thức. Bực mình quá. Giờ sao đây, con bị trễ rầu đấy, chiều nay kiểm tra toán 1 tiết nữa chứ…” “Thôi, hay để mẹ chở đi? Cũng không muộn lắm đâu mà…” “giờ mà không muộn nữa. Không kịp nữa rồi!”… Một ánh sáng lóe lên và tôi nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn nhà trọ...

Nhìn lại thì còn có vài bữa nữa là đến đợt kiểm tra cuối kỳ 2. Haiz. Sao tự nhiên tôi thấy... Giờ đây, một mình ở trong căn phòng trọ bé tí, tôi chỉ ước sao chỉ cần mỗi ngày được ở bên mẹ là đủ lắm rồi huống gì… Không biết mẹ đang làm gì ở nhà bây giờ nhỉ?

Mẹ ơi...

Con không nên trách mẹ. Con đã khóc rất nhiều lúc đạp xe đến trường. Con đã khóc không phải vì hối hận những lời đã nói với mẹ, mà vì con lo lắng vì đi muộn sẽ bị trừ điểm thi đua của lớp, phải viết giấy kiểm điểm, bị phạt… nhiều hơn là muộn học. Có thể vì lúc nhỏ, danh dự và sỹ diện của con cao lắm mẹ ạ. Nhưng bây giờ thì ngược lại, con vẫn đang khóc vì con nhớ mẹ… 

Bộn bề cùng công việc và chăm sóc ba đứa con, có được bao thời gian rỗi trong ngày với mẹ, vậy mà con lại cứ muốn nũng nịu đòi mẹ phải như thế này, như thế nọ với con. Chưa bao giờ con quan tâm hay thông cảm những nỗi khổ tâm của mẹ có lẽ cũng chỉ vì con quá ích kỷ phải không mẹ?

Trong nhà, con là đứa cứng đầu nhất. Không hiền lành, tháo vát và thông minh như chị, không dễ thương và ngoan ngoãn như em, con luôn là nỗi lo của ba và cả mẹ. Mẹ đã từng nói với hàng xóm, rằng mẹ rất tự hào về chị hai và rất thương em con, sao mẹ không nói gì về con thế nhỉ? Con đã sướt mươt mấy đêm ròng để nghĩ ngợi, rằng có khi nào mẹ coi con là một gánh nặng hay không? Con cũng muốn biết nhiều về tình cảm của mẹ với con lắm chứ nhưng hình như mẹ con mình thật không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau, mẹ nhỉ. Có hay chăng là những lần tranh luận về những quan điểm đối lập nhau…

Con không nghe lời mẹ. Con biết là mẹ rất bực. Có lần con cũng bị mẹ thẳng tay từ con. Với một đứa vị thành niên, ừ, mẹ không cần con vậy hà cớ chi con cần mẹ, con im lặng và buồn, rồi nghĩ, rồi khóc… Và chủ quan phương diện của con, con tự cho mình đúng tất cả, con không nghĩ được xa hơn là con cần phải thấy được cái sai của mình. Rồi một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần… Mẹ phải làm lành với con bằng một ánh nhìn hay nụ cười gì đó, và đáp trả là một sự lơ đễnh, kiêu kỳ đến đáng ghét của con. Con xin lỗi mẹ. Cái tính khí kì lạ, dở hơi mà rất ư vô duyên đó, không hiểu sao nó lại tồn tại trong một con người như con chứ? Mà cũng phải, vốn trên mặt hiện rõ hai chữ khó ưa, khó gần!

Thời gian dần trôi đi. Kí ức cứ y như là u ám, để rồi lật lại lớp bụi phủ thì mới hay, con đã bỏ lỡ biết bao cơ hội. Đi học đại học, tiễn con lên xe, mẹ theo gót con lên tận chỗ ngồi, như con vẫn là con nít ý, rồi quấn quýt, lưu luyến không muốn xa. Mẹ rưng rưng làm con cũng nghẹn ngào. “Mẹ ơi, mẹ xuống xe đi để khỏi chạnh lòng thêm, để con giữ được sự tự kiêu của mình trước mẹ, vì con không muốn mẹ nhìn con khóc đâu mẹ ơi…”. Xe lăn bánh, mẹ vẫy tay chào. Tôi nhìn theo cái dáng mẹ cho đến lúc khuất dần, khuất dần. “Mẹ về cẩn thận mẹ nhé! Thưa mẹ con đi học. Tết con sẽ về quê thăm mẹ mà. Mẹ giữ gìn sức khỏe nha mẹ.”

Khi ở nhà với mẹ, con là một đứa con nít. Khi không có mẹ ở bên, con cũng là một đứa con nít. Hihi. Lạ thật mẹ ơi. Sao con cứ muốn mình bé bỏng hoài hoài vậy không biết nữa, kể từ lúc con tự bước đi ấy… Bắt đầu là con đường đại học…

Con không có cơ hội nũng nịu với mẹ. Vì con. Con không tự tạo cơ hội để gần gũi mẹ mà biểu. Con không cởi mở lòng với bất cứ ai và con cũng không muốn ai biết nhiều về con. Mẹ có biết? Quanh quẩn những suy nghĩ tiêu cực về bản thân mà con không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của mẹ. Để giờ nhìn lại thì thời gian về nhà mình chẳng là bao, chỉ đếm được trên đầu ngón tay mẹ nhỉ.

Mà mẹ thấy vậy cũng hay không. Mẹ tha hồ lo lắng cho con mà. Hehe… Và cũng đỡ được phần nào cho mẹ, khỏi phải biết nhiều về con. Cứ như chị, suốt ngày lúc nào cũng mẹ, mẹ… Đau xíu cũng mẹ. Phiền phức. Cứ như con đi, đau ít thì tự lo, chừng nào hông xoay sở được mới kêu có phải đỡ mẹ không. Mẹ ha…

Trời trở mùa rồi, không biết chứng khớp của mẹ sao? Đau lưng nữa chứ, mẹ chưa già mà lắm bệnh thật. Con ước gì mà mẹ cứ trẻ hoài, trẻ hoài, hổng đau ốm gì hết con khỏi phải lo nhiều, mệt tâm… Để con còn…  Không nói nữa thì tốt hơn mẹ nhỉ.

Trưa, mẹ phải ngủ trưa, đừng có cố mà làm những việc không đâu vô đâu mà lại thiếu sức, tụt huyết áp mẹ nhé. Ăn uống đúng bữa, về nhà với em nó nữa nha mẹ. Tối mẹ cũng phải ngủ sớm để tóc ít bạc hơn. Nhìn tóc mẹ thiệt là… Đã thưa mà còn bày đặt bạc. Không được chứ con bù qua bớt cho, tóc con đen, dày đến mệt. Gội đầu tốn dầu nhiều, mẹ ơi…

Đến bao lâu nữa tới tết ta, con muốn ngay ngày mai là tết. Để được về nhà. Vui, là được nằm trên cái đệm êm êm, khỏi phải nằm chiếu, đau lưng. Vui nữa là khỏi phải xài nước máy, vừa hôi mà vừa không được sạch sẽ. Vui hơn nữa là được thỏa thuê la hét mà hông sợ ảnh hưởng hàng xóm, ngắm nhìn cảnh thiên nhiên trong lành… Và đặc biệt là sáng sáng, trưa trưa, chiều chiều, tối tối có thể nhìn thấy mẹ. Kệ, có thể có lúc mẹ la, trách, mắng; cũng có lúc mẹ buồn, mẹ giận… Và chắc chắn là mẹ sẽ cười… Con cứ muốn nhìn thấy mẹ vậy. Dù thiệt tình mẹ không được xinh bằng con, nhưng con thích nhìn nụ cười của mẹ hơn là tự mình cười với mình trong gương, trông nó ngộ ngộ thế nào ấy mẹ ạ. Hihi. Thảo nào đúng như người ta nói, con không giống mẹ cũng phải. Vậy nên con cứ nhớ mẹ hoài. Mẹ ơi, mẹ có nghe con đang gọi mẹ?

Một buổi trưa thật ngắn ngủi. Thời gian ơi, trôi chậm chậm, để mẹ tôi được thấy thoải mái và vui vẻ từng phút, từng giây. Cầu mong trời phật phù hộ cho mẹ tôi được mạnh khỏe, yên bình, và hạnh phúc. Nếu được đánh đổi bản thân để giành lại nụ cười của mẹ, tôi sẵn sàng. Và nếu được một lần quay lại quãng thời gian niên thiếu… Tôi sẽ không đánh mất một lần nữa, những lời xin lỗi muộn màng, tận sâu thẳm đáy lòng tôi, cùng lòng biết ơn chân thành nhất với mẹ. Mẹ của con.

-------------

Facebook: https://www.facebook.com/CongdongNhanTriDung

Các thông tin khác

Đôi Tay Cô
Đôi Tay Cô
Vâng, trong suốt quảng đời thơ trẻ của con, đôi tay cô đã âu yếm vỗ về trong những lúc con buồn tủi, đã lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt con khi con thấy dường như cả thế giới như đang chống lại mình. Đôi tay ấy cũng đã huân hoan vỗ vai con khi con được giải thưởng “Học sinh gương mẫu
Chi tiết
12 phương pháp dạy trẻ trở nên tự tin
12 phương pháp dạy trẻ trở nên tự tin
Những đứa trẻ tự tin, dạn dĩ thường luôn nổi bật và thành công hơn những trẻ nhút nhát. Nhưng sự tự tin của trẻ không phải tự nhiên mà có, đó là kết quả quá trình dạy dỗ của cha mẹ từ khi còn nhỏ. Sự tự tin là món quà vô giá mà cha mẹ có thể tặng cho con cái. Carl Pickhardt, nhà tâm
Chi tiết
Văn hóa gia đình phải bắt đầu từ yêu thương
Văn hóa gia đình phải bắt đầu từ yêu thương
TS. Hồ Bất Khuất - Trưởng Ban Thư ký Biên tập Tạp chí Gia đình & Trẻ em đã có cuộc trao đổi về vai trò của gia đình trong xã hội hiện đại.  Ông đánh giá như thế nào về văn hóa gia đình trong thời đại ngày nay? Văn hóa gia đình được hiểu là toàn bộ hoạt động và các mối quan hệ, cách ứng
Chi tiết
Tình Thân
Tình Thân
Có khi chỉ nhận được một chút ân huệ của người khác chúng ta laị cảm thấy rất cảm kích và biết ơn. Nhưng đối với ân tình của người thân, thì chúng ta lại vô tình thờ ơ quá!
Chi tiết
PHƯƠNG PHÁP NUÔI DẠY CON & SỰ ẢNH HƯỞNG CỦA NÓ
PHƯƠNG PHÁP NUÔI DẠY CON & SỰ ẢNH HƯỞNG CỦA NÓ
Dựa trên nghiên cứu giáo dục được phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới, phong cách dạy con của cha mẹ ảnh hưởng trực tiếp tới sự phát triển của trẻ. Đứa trẻ trưởng thành trở nên một con người tự tin, quyết đoán hay nhút nhát, nhụt chí, ngỗ ngược phụ thuộc rất lớn vào phong cách dạy con của các bậc cha mẹ. Có bốn loại phong cách làm cha mẹ được xếp loại: 
Chi tiết
Vui nhộn "Thành ngữ Thanh Niên Chuẩn" bằng tranh
Vui nhộn "Thành ngữ Thanh Niên Chuẩn" bằng tranh
TPO - Nhân dịp kỷ niệm 83 năm Ngày thành lập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, Ban Tuyên giáo T.Ư Đoàn giới thiệu bộ ảnh "Thành ngữ Thanh Niên Chuẩn" để diễn giải thành ngữ mới. Mục đích thực hiện bộ ảnh là nhằm chuyển tải các thông điệp Sống đẹp - Sống có ích đến với các bạn thanh niên một cách nhẹ nhàng, trẻ
Chi tiết
Cùng con vượt qua mùa thi
Cùng con vượt qua mùa thi
Một mùa thi nữa lại sắp đến, những đứa trẻ lại tiếp tục lao vào guồng quay học ôn và luyện đề. Bản thân chúng vốn đã áp lực vì bài vở. Vậy nên, cha mẹ phải tỉnh táo nhận ra khả năng thật sự của trẻ để giúp trẻ phát triển một cách tốt nhất và toàn diện nhất.
Chi tiết
Còn thời cưỡi ngựa bắn cung...
Còn thời cưỡi ngựa bắn cung...
Cơ sở nào để người ta xếp loại nghề nghiệp này là tầm thường, còn nghề nghiệp kia là vinh quang? Vì số tiền kiếm được? Vì trình độ học thức mà nó đòi hỏi phải có? Hay vì danh tiếng? Cô bé cương quyết: "Con không muốn nhà thiết kế nổi tiếng. Con muốn là thợ may".
Chi tiết
VẤN ĐỀ Ở TRẺ hay LÀ Ở PHỤ HUYNH
VẤN ĐỀ Ở TRẺ hay LÀ Ở PHỤ HUYNH
Phương pháp nuôi dạy con mang tên của vị giáo sư nổi tiếng Nhật Bản Shichida đang được quan tâm trong cộng đồng các ông bố bà mẹ Việt Nam. Điểm khác biệt của phương pháp này là nó hướng vào các bậc phụ huynh thay vì trẻ nhỏ.
Chi tiết
MỖI ĐỨA TRẺ ĐỀU LÀ THIÊN TÀI
MỖI ĐỨA TRẺ ĐỀU LÀ THIÊN TÀI
Theo ông James Perrin, chủ tịch AAP - Viện Nhi Khoa Hoa Kỳ cho rằng có ít nhất 9 đặc tính sẽ định hình cá tính và cách đứa trẻ tiếp cận cuộc sống. Thái Độ và Hành Vi có thể thay đổi trong đời người nhưng những đặc tính này đứa trẻ đã có từ khi sinh ra , có thể thay đồi một chút
Chi tiết
Khi mắt mẹ dính bụi
Khi mắt mẹ dính bụi
Ngoài kia, gió Lào vẫn thổi không ngừng… Có lẽ trong mắt những đứa trẻ, phút giây vui chơi bên bạn bè thật đáng quý. Đâu biết rằng, mẹ đã hy sinh cả cuộc đời mình, chỉ vì con. Mãi sau này, khi con trưởng thành, liệu lúc ấy, hối hận đã là quá muộn…
Chi tiết
26.000 sinh viên thắt ruy băng xanh kêu gọi không xả rác
26.000 sinh viên thắt ruy băng xanh kêu gọi không xả rác
Sau 2 năm phát động, đến nay chiến dịch "Tháng ruy băng xanh" thu hút 26.000 sinh viên thuộc 15 trường đại học trong cả nước tham gia. Bên cạnh mục đích lan rộng lời hứa không xả rác đến giới trẻ thông qua việc thắt những sợi ruy băng vào kính xe của mỗi người, nhóm tình nguyện mong muốn xây dựng tư tưởng và
Chi tiết
PHÁT TRIỂN SỰ TỰ TIN CỦA TRẺ
PHÁT TRIỂN SỰ TỰ TIN CỦA TRẺ
Đức tính tự tin hình thành từ tính cách, từ kiến thức, từ môi trường, từ những định hướng phù hợp của Bố Mẹ. Nhưng Bố Mẹ thường cố gắng giúp con tất cả mọi thứ như một bản năng và bảo bọc con sai quy cách, không cho con tiếp xúc nhiều với bên ngoài khiến cho trẻ thiếu những kỹ năng cần thiết. Hãy tham khảo
Chi tiết
Năm nay tôi 20 tuổi
Năm nay tôi 20 tuổi
Điều gì khiến cho tuổi 20 được ưu ái nhiều đến thế? Như là khi làm chương trình kỉ niệm 20 năm thành lập khoa tôi đang theo học, tôi đã thầm cảm ơn rằng may mà khoa tôi chưa phải 30 năm, bởi vì khi ấy chúng tôi sẽ không thể nhặt đâu ra 5 bài hát để làm thành "Liên khúc 30" được. Nhưng
Chi tiết
Câu chuyện về những hạt muối
Câu chuyện về những hạt muối
Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.
Chi tiết